Những người giúp việc mà nah có được đã không hiểu hết quan điểm của anh; họ nghĩ anh là kẻ lập dị, gàn dở khi cứ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc của mình từng chi tiết một. Tôi chỉ biết cách làm thế nào để tổ chức các kế hoạch và gây thêm quỹ! Các thành viên cùng ở trong Ban chấp hành với tôi đang đấu tranh cho các vấn đề xã hội, nhưng vấn đề mà lúc đó tôi thực sự không thể hiểu được. Xin nhắc bạn rằng đối với tôi, một người tán thành chủ trương “Tự mình làm chủ”, một “huấn luyện viên” của các thương gia, việc đi xin việc và làm công cho người khác là một viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt mà tôi phải cố nuốt, nhưng dù sao tôi cũng đã vượt qua được.
Ông lại quay về trường học trong 2 năm vì bản thiết kế của ông bị thầy giáo và các bạn xem là ngớ ngẩn. Nhiều người trong chúng ta biết đó chính là Aleexander Graham Bell. Vậy đâu mới là thành công thật sự? Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều đã biết hoặc đã nhìn thấy cầu vồng.
Nếu ta không chuẩn bị trước khả năng gặp phải thất bại, thì đừng ghen tị với người có những cái hơn ta trong cuộc sống. Những người táo bạo lại tiếp tục. Vị tu sĩ tạo nên acis bòa thai này à? Ngày hôm sau cả làng quay ra chỉ trích vị tu sĩ : “ Sao ông có thể làm như thế chứ?”.
Riêng tôi từng bị ốm liệt giường vì bệnh “vàng da”. Cổ anh bị gãy và anh bị liệt từ cổ trở xuống, tình trạng này khiến anh phải sống hết quãng đường còn lại trên xe lăn . Nhưng hôm đó, anh lại có cơ hội được gặp lại cha mẹ kế và các em khi họ đến để vĩnh biệt bà.
Các tế bào được nuôi sống đến tận 34 năm ! Lúc đó, thí nghiệm kết thúc và người ta thấy rằng nếu cứ tiếp tục nuôi sống thì chúng sẽ sống mãi! Nỗ lực càng nhiều, chiến thắng càng vẻ vang. Hãy tự đánh giá bản thân mình, có phải bạn đã quá già?
Đây có thể là nguyên nhân rạn nứt trong mối quan hệ của họ. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi tôi bảo họ câu trả lời của họ sai. Sang Luân Đôn học luật và sau đó làm việc cho chính phủ.
Bị đánh bại khi tranh ghê ở thượng nghị viện năm 1855. Năm 1917, ông tham gia đảng xã hội Pháp. Đó là nỗi bất hạnh lớn của tôi! Nhưng điều buồn cười đã xảy ra.
Như một người dám thất bại và đặt tính nhân văn lên trên cá nhân, nguyên tắc đạo đức lên trên lợi ích vật chất! Vẻ mặt tôi thay đổi hoàn toàn. Có phải lúc nào nó cũng sẽ diễn ra như thế này? Cuối cùng, tôi bước sang một giai đoạn mới khi nghe theo lời khuyên của em gái tôi là nên học để lấy bằng về giáo dục.
Nếu chúng ta cạnh tranh vớ chính bản thân mình và thua cuộc thì ai thắng đây? Hãy nghĩ về điều này. Vấn đề trong xã hội chúng ta hiện nay là trong lúc tìm kiếm thành công, nhiều người trong chúng ta đã được huấn luyện hoặc bị lên chương trình để trở thành những “người nhận”. Suốt ngày, ông chỉ làm việc như một thợ phụ chụp ảnh, chỉnh sửa lại các tấm ảnh và viết các bài báo trong khi tích cực vận động lập hội Người Việt Nam yêu nước.
Khi chung ta ngã xuống và không tìm thấy bạn bè ở đâu, ta sẽ làm gì? Khi không có ai đến với ta, ai sẽ ở đó đẻ giúp đỡ ta? Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng . Vài năm sau đó, tôi đã tìm ra “kỹ thuật giải đề thi”! Suốt thời gian đó, tôi quan niệm rằng đến trường là để tích lũy kiến thức chứ không phải là để học cách trả lời câu hỏi cho đúng.