Nếu muốn là chính mình và giao tiếp được với người khác, chúng ta cần hiểu rõ tất cả những điều trên. Khoa tâm lý học đã nỗ lực đạt đến những điều sâu xa này và đã giúp chúng ta hiểu được thế giới nội tâm, gồm cả các dạng hoạt động của tiềm thức lẫn ý thức. ) thường tạo ra một cái vòng luẩn quẩn, tiêu cực nọ kéo theo tiêu cực kia, cuối cùng dẫn tới trầm cảm (tê liệt mọi dạng cảm xúc, nhất là tê liệt chức năng vận động) và có thể dẫn đến kết cục bi thảm nhất là tự hủy hoại bản thân (tự sát) và làm tổn hại người khác (cuồng sát).
Một người càng bị lệ thuộc vào một khuôn mẫu suy nghĩ, vào một người nào đó hay một vai trò nào đó thì càng sợ bị mất mát. Hãy nhớ rằng: "Chúng ta chỉ nhận được những gì mà chúng ta đã cho đi". Chúng ta quan tâm đến người khác nhưng không cần phải lo lắng về họ.
Vì vậy, chúng ta sẽ bắt đầu với "Why" (tại sao). Họ không biết rằng sự yên tâm do lệ thuộc mang lại chỉ là sự ảo tưởng. Tuy thế, chỉ riêng sự kiên nhẫn thôi chưa đủ.
Giờ đây bạn đã sẵn sàng rời bỏ hoàn toàn. bao gồm cả sự nghi ngờ, hối tiếc, ảo tưởng, lo lắng về những việc nhỏ nhặt. Tâm hồn vốn không thuộc về thế giới vật chất nhưng lại là nền móng của ý thức.
Thái độ bề ngoài của chúng ta tỏ ra tuân thủ những điều luật, những nghĩa vụ với xã hội nhưng thực chất chỉ nhằm phục vụ lợi ích cá nhân và chúng ta cũng chỉ quan tâm đến khía cạnh đó mà thôi. Đó là những suy nghĩ mang thái độ giận dữ, hẹp hòi, dằn vặt bản thân hoặc chỉ trích người khác, phân biệt đối xử. Nếu tha thứ được cho mình, ta phải tha thứ cho người khác.
Tôi cho phép tất cả các cơ trong dạ dày tôi thư giãn và tĩnh lặng. Đó là lý do vì sao lại có sự sợ hãi và bất mãn. Sự quyết tâm rất quan trọng vì chúng ta rất hay tạo được vài suy nghĩ truyền sức mạnh cho bản thân nhưng rồi sau đó lại không quan tâm để tiếp tục điều đó.
Hơi thở tôi trở nên êm ả và dễ dàng. Chiếc cầu thang của sự tha thứ sẽ luôn luôn ở đó chờ bạn leo lên khi nào bạn cần đến nó. Vì như vậy chẳng khác nào nhắm mắt băng qua một con đường nhiều xe cộ: thật nguy hiểm cho ta và mang tính phá hoại đối với người khác.
Hơn nữa, chính tôi cũng không thích mất mát. Cơ thể tôi nhẹ nhõm và thư thái. Hãy tạo khoảng cách giữa bạn và đời sống diễn ra xung quanh bạn.
Tính trung thực khiến chúng ta có cái nhìn thực tế trước những gì mình có thể làm được và những gì không làm được. Họ cho rằng chỗ của con người là ở trên mặt đất. Rồi từ thâm tâm, bạn nói: "Tôi đã sẵn sàng để rời xa phần quá khứ này của mình!".
Khi chúng ta suy nghĩ quá nhiều, chúng ta thường thổi phồng sự việc và phản ứng quá đáng. Nhưng như bạn biết đấy, không ai trong chúng tôi thành công cả!". là tôi nghĩ về những ngôi sao bình an trên bầu trời đêm và tôi nhớ rằng tôi cũng là một ngôi sao bình an.