Phương pháp đó không mới mẻ gì. là người được giao trách nhiệm đảm đương công việc đó bị những nhà thay mặt đủ các hiệu máy lại quấy rầy. Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì đâu có nhiều vụ ly dị như vậy?
ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Sau cùng, bà hóa điên. Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được?
Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác". Ông ta không biết nghĩ làm sao hết. Tôi kính phục những em nhỏ đó.
Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi.
Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn. Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi.
(Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". "Xin ông Edward Vermylen chú ý. Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó.
Nguyên do sự thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta". Đây, xin bạn nghe chuyện ông Gaw, kiến trúc sư giúp việc cho một hãng thầu khoán lớn về nhà cửa. Người thợ hớt tóc, thoa xà bông thiệt kỹ rồi mới cạo râu.
Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa. Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài. Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó.
Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". Đó là quy tắc thứ nhất. Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài.
Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra.