Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Thôi, năm nghìn đi ạ. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Mọi người vẫn thấy bình thường. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Xã hội loài người thì phải như thế.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.