Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Sợ không trả được? Không phải.
Thích làm cả cái mình không thích. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Xã hội loài người thì phải như thế. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Đó gọi là biết chơi. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Cậu em kia, là một người tốt.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.