Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Chẳng có gì đáng bực cả. Tớ không biết và tớ cũng biết. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Có thể phơi phới niềm tin. Cũng như với cuộc đời này. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Ngại nói là ta mất xe. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Về danh tiếng và giá trị. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.
Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Tôi vẫn không nói lời nào… Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.