Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục. Mỗi ngày chị làm phụ một giờ nữa để cọ, lau, chứ không chịu để cho bà Gent thất vọng. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.
Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản. Không bao giờ một cuộc hôn nhân trổ bông dưới nền trời tươi sáng hơn nữa. hoàn toàn theo sáng kiến của họ".
Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Cho nên khi hai ngàn năm trăm người thợ công ty "Bạch Xa" đình công để đòi tăng lương và quyền lập nghiệp đoàn, ông Giám đốc công ty đó là ông A.
Tôi đề nghị với ông như vầy. Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn. 5- Nụ cười gây hạnh phúc trong gia đình, nó là nguồn gốc những hảo ý trong thương nghiệp và là dấu hiệu của tình bè bạn.
Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Họ thi nhau ca tụng máy của họ.
Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ. "Mới trông thấy tôi, ông Mahomey nói, ông S. Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu nó: là chính nó, nó yêu mọi người.
Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng. Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.
Tôi bảo bà bạn tôi rằng đồ tốt không bao giờ mắc hết, và muốn có những đồ thượng hạng, có mỹ thuật mà trả giá "bán sôn" thì được đâu, vân vân. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Detmer, nhà sáng tạo xưởng dệt Detmer lớn nhất thế giới.
Vậy chúng ta cùng xét lại xem sao nhé?". (Xin các bạn nhớ rằng ông Parsons thực tình nghĩ như vậy). Mắt lòa, cụ không trông rõ hình, nhưng câu hỏi độc nhất của cụ là: "Trong hình bà bận áo gì, cháu?".
Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi.