Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Sáng được bác cho ngủ bù. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.