Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Tôi không có nghị lực. Ngại nói là ta mất xe.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.