Mực thước và tự nhiên. Cả món tinh thần cũng thế. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Để râu toàn bọn chả ra gì. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Cái cuối có phần họ nói đúng. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Càng kéo nó càng lùi lại. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Cặp giò kia phàm tục quá. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Về trả vay, cho nhận. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.