Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Không có chim non ở trong.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Hôm qua tao nóng quá.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.