Pim Dit

Sung sướng với hai cô em gái hàng ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.

    Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.

    Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.

    Màu mận đương độ chín. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.

    Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.

    Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.

    Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.

    Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.

    Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.

    Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap