Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Tự do hay không là ở mình. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tất nhiên là mệt mỏi. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Lải nhải cũng là chơi. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Nó vẫn còn hoang dã. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.