Pim Dit

3 ngày sống thử khó quên với cô bạn thân mà tôi đã yêu thầm từ lâu

  • #1
  • #2
  • #3
  • Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Kể cả cái nhàm chán. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.

    Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.

    Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.

    Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.

    Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.

    Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.

    Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Mẹ, tôi và một người quen.

    Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.

    Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.

    Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Mấy con hổ cũng thế.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap