Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Tôi muốn thi xong được để yên. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Có ai mất xe lại thế không. Của một thân xác đặc. Khi mà tôi lạc loài.
- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.