Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Mà đời người thì có mấy đâu.
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Dù trái tim đương bề bộn. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Hắn biết vì hắn đã từng.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.