Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
Những hình ảnh đã nguội. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Hãy bắt tôi, nếu có thể. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.