Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được. Nhà thương đó muốn mở một phòng chiếu quang tuyến tinh hảo nhất trong nước Mỹ.
Tôi biết rằng nếu những máy đó làm cho ông vừa lòng, thì ông sẽ đặt mua 700 máy khác. Trước hết, bạn hãy nói: "Tôi không trách ông một chút nào hết! Nếu tôi ở vào địa vị ông, chắc chắn tôi cũng hành động như ông". Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh.
Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc. Cha mới lén vào phòng con. Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả.
Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi. Cũng chỉ vì muốn thỏa lòng ao ước trở nên một danh nhân, mà biết bao thiếu niên Mỹ đã thành những tướng cướp lợi hại, những tay sát nhân không gớm máu, cho đến nỗi khi chúng bị bắt rồi thì đòi cho được đọc ngay những tờ báo để tiện trong đó người ta tả chúng như những vị anh hùng. Với một giọng tự nhiên, cô nói rằng điệu bộ của tôi có lẽ hơi xưa, nhưng nguyên tắc thì đúng, và muốn học những điệu mới không khó khăn chi hết.
Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi. Và người đó kiếm ngay được cách giải quyết.
Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước. Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi. Và khi chúng tôi cần tới họ, họ vội vàng lại liền, có vẻ cảm ơn chúng tôi lắm".
Bây giờ tôi hãy xin ông thắng trận trước đã, còn vấn đề độc tài, chúng ta sẽ bàn sau. Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Rất giản dị: là phải có lòng ao ước thiết tha muốn tìm hiểu thêm, muốn học thêm, và một cường chí quyết bồi bổ năng lực xử thế dụng nhân của mình. Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác.
Nghĩa là: Đừng tranh biện với người khác, dù người đó là khách hàng, hay là bạn trăm năm, là kẻ thù của mình. - Đừng! Đừng! Không bao giờ tôi bắt buộc ông như vậy. Kiếm một tật xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ.
Đó là quy tắc thứ nhất. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông.
Còn theo bác sĩ Popenoe, một trong những nhà thông hiểu nhiều nhất về hôn nhân, thì những nguyên nhân chính của sự bất hòa đó, phần nhiều là: Công việc của hãng chúng tôi có từng mùa. Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.