Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác. Ông sung sướng như vậy chỉ nhờ biết theo đúng châm ngôn của ông Hoàng xứ Galles: "Tôi phụng sự". Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài".
Ta thấy ít nguyên nhân nào phá hoại nhan sắc một người đàn bà mau chóng bằng ưu tư. Hạng thô lỗ không có đức ấy". "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà.
Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". Để trấn áp ý tưởng đen tối ấy, tôi đã tự bắt lúc nào cũng vui vẻ, có khi quá vui bất cứ trong trường hợp nào". Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".
Little; và bây giờ, chung quanh vắng vẻ, chúng ta thử soi gương xem chúng ta có thuộc vào hạng người cao thượng đó không nào? Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Và tôi làm đúng như vậy.
Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội. Thế là tôi lang thang trên bờ vịnh Floride để mà tự cảm thấy ưu phiền khổ sở hơn ở nhà. Mới rồi tôi được cái hân hạnh phỏng vấn ông Arthur Sulzberger, chủ bút một tờ báo nổi danh nhất thế giới, tờ "Nữu ước nhật báo".
Lương ít mà khóng dám bỏ sở. Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. Dùng thì giờ của tôi để tính công việc sắp tới, ích lợi nhiều hơn là ưu phiền về những lỗi lầm hôm qua.
Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa. Bà tự nhủ: "Mai chắc kiếm được thêm. Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời.
- Ừ, một chiếc cầu có thể sập được: nhưng từ trước tới nay mất mấy toa vì cầu sập rồi Các vị bác sĩ ngạc nhiên vô cùng. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm.
Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi". Và tôi giữ được lời hứa ấy. Anh hãy nhìn tôi coi.
Tụng niệm tức là cầu ở Thượng Đế nguồn khí lực vô biên để tăng khí lực của ta. Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài. Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy".