Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu hỏi rất giản dị. Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa".
Đó là quy tắc thứ 7. Anh đã nghiên cứu về trí nhớ. Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi.
Đàn bà trong ngày sinh nhật và những ngày kỷ niệm vui tươi của họ lắm. Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta.
Tôi đề nghị với ông như vầy. "Những người đã trọng ta, mà ta lại biết mến tài họ, thì dễ chỉ huy họ lắm". Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó.
Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh.
Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Một trong những người cộng tác với ông, viết một bài diễn văn mà người ấy tự cho rằng hùng hồn bằng tất cả những bài của Cicéron, Démosthène và Daniel Webster hợp lại. Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận.
(Mãi tới cuối thư, trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôi một điều có ích cho tôi. Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Anh đã nghiên cứu về trí nhớ.
Nhưng chúng ta lại rất thường xử như vậy với những người gần ta nhất, thương yêu ta nhất. ", "Đừng làm cái này hay cái kia". Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm".
Tai hại thay! Con bê cũng như họ, chỉ nghĩ tới cái nó muốn thôi; chân nó bám vào đất, cứng ngắt, không chịu rời đồng cỏ. Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Một lúc sau, ông hội trưởng hỏi tôi: "à! Ông lại thăm tôi có chuyện chi?".
Franklin đã khuất một trăm rưỡi năm rồi mà triết lý của ông vẫn còn có những kết quả dị thường. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó!