Lương tri của tôi bảo tôi rằng trước cũng vậy mà sau này cũng còn như vậy, tôi suốt đời sẽ chỉ là một "thằng" khiêu vũ dở thôi. Như vậy bạn đỡ tốn thì giờ và đỡ cả bực tức. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Bà cho rằng già nửa những cuộc tình duyên đều bất hạnh và kết luận như sau này: Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn.
Chalif, một người hoạt động nhiều cho các hội hướng đạo sinh. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Anh thợ đó phải trông nom cho một loạt máy vừa sắp vừa đúc chữ và nhiều máy khác nữa, sao cho những máy đó chạy đêm và ngày mà không hư hỏng, khỏi ngưng lại.
Xin các bạn nghe chuyện ông J. Vì nơi đó vắng người nên tôi cho nó chạy nhảy tự do, không bị xích, cũng không bị đai mõm. Hãng chúng tôi cũng có thể lầm lộn được lắm.
Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Nếu ông không làm như vậy thì người ta sẽ mời ông ra và như vậy là đáng lắm. Vậy muốn được người khác theo ý mình, nhiều khi nên theo quy tắc thứ mười:
Bạn cũng như vậy mà tôi cũng như vậy. Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng. Hai tuần sau, đàn gà tàu của bà Druckenbrod vui vẻ cúc cúc và bới đất dưới ánh sáng đèn điện.
Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông. Vậy, muốn giữ hạnh phúc trong gia đình xin bạn nhớ quy tắc thứ ba: Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.
Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Rất giản dị: là phải có lòng ao ước thiết tha muốn tìm hiểu thêm, muốn học thêm, và một cường chí quyết bồi bổ năng lực xử thế dụng nhân của mình. Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Thế là chúng tôi bỏ câu chuyện đó và tôi bắt đầu tả những cái tốt, khéo của xe cam nhông Bạch Xa của tôi.
Con không trả lời chi hết, nhưng trong một lúc xúc động không chống lại được, con chạy lại cha, bá cổ cha, ôm cha với tình sùng bái cảm động mà Trời Phật đã làm nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha không làm cho héo được. Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ. Tôi bảo bà bạn tôi rằng đồ tốt không bao giờ mắc hết, và muốn có những đồ thượng hạng, có mỹ thuật mà trả giá "bán sôn" thì được đâu, vân vân.
Một tờ báo ở Boston chép lại mộ chí ngộ nghĩnh sau này: "Đây là nơi nghỉ ngàn thu của William Joy Y suốt đời hăng hái bênh vực ý kiến của y Y có lý trong suốt đời y Nhưng có lý hay vô ý Y cũng vẫn chết, không hơn, chẳng kém". Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3.