Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó. Tôi không tự chủ được tư tưởng. Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được".
Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. Ông chép trong nhật ký rằng ông lo lắng ghê gớm khi Tổng thống mua trong một ngày 4.
Tôi ngạc nhiên thấy họ hợp tác với những tình thế không thể tránh được và đời họ tuyệt nhiên không có ưu tư gì hết. Hồi đó, tại miền trung Tiểu bang Mississipi, người ta đồn rằng những người Đức đã gieo rắc mầm nổi loạn trong đám dân chúng da đen. Tôi nghĩ rằng một ngày kia loài người sẽ bị tiêu diệt, cũng như những quái vật ấy.
Một người đã được cái may đó là ông Saunders, ngụ tại nhà số 939, đại lộ Woodycres Bronx, Nữu Ước kể lại với tôi rằng ông Brandwine, hồi ấy chuyên dạy về sinh học, đã cho ông ta một bài học hữu ích vô cùng. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền. Nhưng điều đó chưa bằng điều này: vì chăm chú nghe và khuyến khích họ nói về họ, nên đã vô tình làm cho họ vui lòng.
Trời u ám và lãnh lẽo. Tôi sẽ trở về phòng giấy xét lại cách làm việc của tôi mới được. Chắc chắn nhiều độc giả cũng đầy nghị lực và năng lực tiềm tàng như cô Olga K Jarvey ở Coeur d'Alène.
Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.
Từ lâu rồi mỗi lần gặp nỗi lo lắng gì thì luôn luôn tôi lại bàn đánh máy, đánh hai câu hỏi sau nầy, rồi đánh luôn những câu trả lời nữa: chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở. Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không?
Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông. Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó. Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa.
Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ. Nhưng chuyện xảy ra thiệt. 000 Mỹ kim cho bọn tống tiền và giúp anh Earl P.
Làm được như vậy chúng ta đã đi vào con đường chính mà giải quyết được hết thảy những nỗi khó khăn. Hồi tôi 13 tuổi, ba tôi đi theo một xe hơi [37] tới Saint Joe ở Missouri. Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt