Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Dù không bao giờ có tận cùng. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Tôi cũng không phản đối đâu.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Không, phải giữ sức khỏe. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.
18 tuổi là được tự do. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.