Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy.
Theo bạn thì ba người còn lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật. Để hồi tưởng lại về lúc sinh thời của người quá cố.
Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Stevenson có một giọng nói nghe cứng cỏi và một đôi mắt linh lợi. Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ rằng nói hay chưa đủ mà còn phải biết lắng nghe.
Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên.
Những công ty thành công, cũng giống như những con người thành công, thường rất thích nói về những thành tích to lớn của mình. Lúc mãnh liệt, lúc mềm mỏng, khi từ tốn, khi lại cương quyết… Tôi tùy cơ ứng biến trước những tình huống khác nhau và những cảm xúc khác nhau của mình. Đừng ngại tự đặt ra những câu hỏi khó, những chất vấn mà người ta có thể hỏi.
Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ, những suy nghĩ mà không phải ai cũng có. Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.
Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Lỗi là ở chính chúng ta. Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc.
Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn thật buồn cười và lố lăng. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD.
Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ. Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill.
Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. TRÒ CHUYỆN TRÊN TRUYỀN HÌNH VÀ TRÊN LÀN SÓNG PHÁT THANH Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill.