Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Thế mà rồi cũng ngủ được. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Tốt hơn là nên nhập vai. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.