Con mèo nằm trên nóc tivi. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Có lẽ vì tôi vừa ngáp.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Tôi có làm gì ám muội đâu.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Không lại phản tự nhiên quá. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Một cái gì đó kinh điển. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.