Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.