Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Anh đang hạnh phúc.
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Phải có mối quan hệ. Cả món tinh thần cũng thế.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Tôi để vài ngày trôi đi. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Chứ không phải hắn leo lên giời. Cười vui cho dễ sống.