Bà già vục đầu vào thùng rác. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Đừng nhầm bạn với tôi.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.