Đã đi một số cây số. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Bác vòng sang phía trái tôi. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Mình không bao giờ thả. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.