Đôi khi, trong những điều kiện tưởng như đầy đủ nhất - may mắn cũng vẫn không đến. - Lắng nghe đây! Ta biết ngươi đang chờ điều gì. Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng.
Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. - Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán. Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm.
Thôi, ngươi hãy đi đi và chớ đánh thức chúng dậy nữa. Nếu chúng không hát, nước trong hồ sẽ không bay hơi, và nếu nước không bay hơi thì hồ sẽ bị ngập nước, và nếu hồ quá đầy nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối, hoa quả, và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi.
Nước chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi. - Đó cũng chính là điều tôi đang suy nghĩ đấy, anh bạn thân mến ạ. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó.
Chàng rút thanh kiếm quý của mình cầm chặt trên tay và nghiêng người xuống bên hông ngựa, chàng để thanh kiếm nằm dọc, ấn mạnh xuống đất và tay giữ chặt chuôi kiếm. Và tôi cũng đã chứng kiến sự hiệu nghiệm của nó ở không biết bao nhiêu người. Chàng dường như quên mất sự hiện diện của mụ phù thủy hắc ám khuya hôm qua.
Đầy là điều chưa từng bao giờ xảy ra trước đây. Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau.
Và điều này mang lại cho chàng một cảm giác dễ chịu, làm cho chàng ít còn phải bận tâm lo lắng về những điều khác nữa. Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ. Tuy nhiên hắn cũng đã đạt được mục đích của mình là làm cho mọi người không để ý đến khu vườn của hắn ta.
- Con không cần phải cảm ơn ta. Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe mọi người đều nói những điều như nhau về cây bốn lá. Thưa Nữ hoàng của các loài cây, xin Người cho phép con được tỉa bớt một số nhánh cây trong rừng này có được không ạ?
Nott quay lại và nhận ra Bà chúa hồ. - Như vậy là cậu đã tin vào cậu chuyện vàtin rằng nó có thật? Cuối cùng nó dẫn anh đến một cái hồ thật rộng.
Chưa bao giờ chàng không trông chờ đêm tối xuống như lúc này, vừa mong sao ngày càng kéo dài, Sid tự nhủ với mình: Tuy nhiên, chàng đã làm được một điều hết sức quan trọng: đó là chàng đã tạo ra một điều khá biệt, điều mà chưa ai từng làm cho khu rừng này. Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài, thế nhưng ông vẫn trả lời Sid: