Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt". Không dùng cả những chữ có ý nghĩa cả quyết như "chắc chắn", "không ngờ gì cả" v. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm.
Rồi ông than với con rằng: "Quân địch đã ở trong tay ta mà lại để cho nó thoát! Trong tình thế đó bất cứ ai cầm quân cũng có thể đánh bại tướng Lee. Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Tôi bày tỏ lời yêu cầu tôi.
Phương pháp ông giản dị lắm. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Năm giờ, ông Hurock trở lại, vẫn có vẻ âu sầu lắm.
Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng. Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. Không bao giờ chúng ta dám mở thư của họ để coi lén, hoặc năn nỉ họ cho ta biết những việc kín của họ.
Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này:
Ông có hai đứa cháu làm cho mẹ lo lắng nhiều lắm vì đi học xa mà không bao giờ viết thư về nhà. Rồi nó lại bận bi-gia-ma như người lớn. Lời khuyên đó không mới mẻ gì.
Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được? Vì ý kiến chúng ta khác nhau, cho nên phải ráng tìm nguyên nhân chỗ bất đồng đó". Ông này cũng không ra ngoài lệ đó.
Mà bức thư của nó có khác gì một tờ châu tri không? Tôi không ưa cái giọng đàn anh đó. Như vậy, tôi xét theo quan điểm bà ta và xin lỗi bà thì bà ta cũng xét theo quan điểm của tôi và xin lỗi tôi liền. Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.
Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.