Mà lại nghĩ về con người. Đúng là chuyện thường. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Ăn xong lên giường nằm.
Như một khẩu hiệu của tâm thức. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Đúng mà cũng không đúng.
Trong tay tôi không có luật… Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Rồi thể hình tính sau.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Cái vực của sự hỗn độn. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Con nó thì sinh ra trong đó.