Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Chúng là những kiệt tác.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Cười vui cho dễ sống.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Bạn không mong bác đọc lắm. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Nhưng bác ta không tin. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.