Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. - Ông quả là người biết lo xa. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.