Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Không hút là không hút.
Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Thấy mặt mình mát lạnh. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Hai khoang thiện, ác. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Ốm ra đấy mà làm gì.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.