Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Bạn không muốn cãi lại. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).