Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Cậu em kia, là một người tốt. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Cặp giò kia phàm tục quá.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Rồi hắn biến đi đâu đó.