Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Chuyển sang máy mát xa.
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Bố bảo: Đáng xem thật. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Cảm giác như không thể lành lại được. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Hai chuyện này khác nhau.