Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Nên cứ phải từ từ từ từ. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Hoặc lúc phấn khích. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.