Pim Dit

Phang em đồng nghiệp trên ghế tình yêu

  • #1
  • #2
  • #3
  • thành sinh, tiểu đường, diễn viên, (cây) đàn. Nếu bạn cho một người bà con một triệu Mỹ kim, bạn có mong người ấy mang ơn bạn không? Chính Andrew Carnegie đã làm việc ấy. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350.

    Về sau, khi Franklin đã nổi danh khắp hoàn cầu, làm Đại sứ ở Pháp, ông còn nhớ rằng nỗi buồn vì mua hớ mạnh hơn nỗi vui được chiếc còi, và trước khi làm việc gì, ông cũng tự nhủ: "Coi chừng kẻo hớ như mua còi, nhé!". Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21]. Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn.

    Nhưng nay, tội nằm dài trên ghế mà chủ toạ các cuộc hội họp này . Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây. Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa.

    Tôi không cần gì hết. Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích. Ngày nào cũng vậy, mưa cũng như nắng, đi đủ ba lần, qua đủ bốn, năm con đường quanh đây.

    "Kinh nghiệm ấy giúp tôi phát giác được một cách làm cho tôi và những người khác sung sướng cũng như trái táo trên cây rớt xuống giúp Newton kiếm được luật hấp dẫn của vạn vật. Suốt đời ông ta không bao giờ được ngủ trọn đêm! Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy.

    Tưởng Giới Thạch và Đại tướng Montgomery cũng vậy. Platon nói: "Các y sĩ có một lỗi lầm lớn nhất là họ chỉ rán trị thân thể, không nghĩ tới trị tinh thần mà thân thể và tinh thần là một, không thể trị riêng được". Thầy thuốc bắt anh ta phải tĩnh dưỡng và nhất là không được nổi nóng với bất cứ một cớ nào, vì lẽ thầy thuốc nào cũng biết rằng người đau tim rất có thể chết bất thần khi nổi giận.

    Vậy phải làm sao? Xin bạn hãy nghe câu chuyện của một cô tốc ký trong một công ty dầu lửa. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Nhưng chúng ta đều hiểu rằng khi ta được "giải bày tâm sự" là ta thấy trong người nhẹ nhõm liền.

    Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Họ là những người Anh đầu tiên tới Nam cực. Đó là một hoạ sĩ trẻ tuổi.

    Từ ngày ấy, mỗi lần gặp một vấn đề tôi lo lắng thì tôi lập tức áp dụng định thức của ông già H. Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa. Rút cục, sau một năm tự giày vò tấm thân, tôi phải nhận cái tình thế mà ngay từ lúc đầu tôi đã không có cách nào cải thiện cả.

    Tôi sẽ bị giam vô "nhà cầu" của chúng. Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu. Trong khi thất vọng, tôi quyết định một lối sống mới, nhờ đó ăn ngủ được và hết lo.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap