Dù chỉ là một nhân vật. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Còn phải dậy đi học sớm. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Anh đang hạnh phúc. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Không lại phản tự nhiên quá. Mọi thứ vẫn như thế.