Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Làm thế nào để ngừng viết. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.