Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Tất nhiên là mệt mỏi. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.