Thà tát mình còn hơn. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Mẹ thì độ này da sạm đi. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Bị nghi ngờ cũng đáng. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Ta đâu ham hố thắng thua.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Cá với bác gái xem đội nào thắng. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.