Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Tôi nhất quyết không đi. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Tác phẩm Bật dậy nào. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.