Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Khóc cho vài năm tích tụ. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Mình không bao giờ thả.