Một phong cách pha trộn và xoay theo tất cả những cung bậc tình cảm. Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt ngay vào cái khoảng nhỏ đó. Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông.
Nếu thấy một điều gì đó khác lạ trong lý lịch - ứng viên từng sống ở Hồng Kông, hay từng làm việc trong đoàn xiếc chẳng hạn hãy hỏi về điều đó. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh. Nhất định sẽ có một ai đó trong nhóm đông thích hợp để chuyện trò cùng bạn.
Bạn không thể rút lui lịch sự bằng cách xin lỗi phải vào nhà tắm trong giây lát. Xưa kia, trong một xã hội hay tranh chất và với những con người thích sống đơn lẻ, câu này có vẻ được ưa chuộng. Em ơi có nhớ? Hãy nhớ lời thề hẹn của em.
Chúng ta cần ghi nhớ điều này. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ. Thật không dễ dàng để viết một cách ngắn gọn và cô đọng.
Bạn hoàn toàn có thể suy nghĩ hai vấn đề cùng một lúc. Và hãy thử hỏi về những người con của ông xem, bạn sẽ thấy vị phó tổng thống này có một trái tim ấm áp và nhân hậu. • Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể.
Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. Tất nhiên bạn cần phải có những tính cách: Cởi mở, nhiệt tình, sự quan tâm, và luôn trong tư thế sẵn sàng để hỏi. Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ.
Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Đây là một đức tính không phải là không cần thiết.
Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Nhưng trong các buổi giao lưu trước công chúng Mel lại vui vẻ và cởi mở hơn hết. Rogers kể chuyện này trong một buổi thảo luận những chiến lược cho doanh nghiệp.
Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Thỉnh thoảng trong khi nói bạn có thể rời mắt khỏi người đối diện, nhưng đừng đưa mắt lên không trung một cách lơ đễnh như thể bạn chẳng màng nhìn gì cả. Nhưng thầy Cohen không cười.
Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Chúng ta có thể bắt đầu với vẻ bớt e ngại hơn, dạn dĩ hơn. Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình.