Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Hôm nay chị bạn ra viện. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Có gì để thanh minh. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Cũng chẳng nhớ được nhiều.
Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.