Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Nó vẫn còn hoang dã.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.